Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca. Lc 1,57-66.80

57 Tới ngày mãn nguyệt khai hoa, bà Ê-li-sa-bét sinh hạ một con trai. 58 Nghe biết Chúa đã rộng lòng thương xót bà như vậy, láng giềng và thân thích đều chia vui với bà.
59 Khi con trẻ được tám ngày, họ đến làm phép cắt bì, và tính lấy tên cha là Da-ca-ri-a mà đặt cho em. 60 Nhưng bà mẹ lên tiếng nói : “Không được ! Phải đặt tên cháu là Gio-an.” 61 Họ bảo bà : “Trong họ hàng của bà, chẳng ai có tên như vậy cả.” 62 Rồi họ làm hiệu hỏi người cha, xem ông muốn đặt tên cho em là gì. 63 Ông xin một tấm bảng nhỏ và viết : “Tên cháu là Gio-an.” Ai nấy đều bỡ ngỡ. 64 Ngay lúc ấy, miệng lưỡi ông lại mở ra, ông nói được, và chúc tụng Thiên Chúa. 65 Láng giềng ai nấy đều kinh sợ. Và các sự việc ấy được đồn ra khắp miền núi Giu-đê. 66 Ai nghe cũng để tâm suy nghĩ và tự hỏi : “Đứa trẻ này rồi ra sẽ thế nào đây ?” Và quả thật, có bàn tay Chúa phù hộ em.
80 Cậu bé càng lớn lên thì tinh thần càng vững mạnh. Cậu sống trong hoang địa cho đến ngày ra mắt dân Ít-ra-en
Suy niệm: Một trẻ thơ – Một kế hoạch lớn lao của Thiên Chúa
1. Một ngày sinh không chỉ của một đứa trẻ
Ngày sinh của một em bé thường là niềm vui trong phạm vi gia đình. Nhưng với Ê-li-sa-bét và Da-ca-ri-a, ngày sinh của Gio-an không chỉ là niềm vui riêng mà là một dấu chỉ lớn lao trong chương trình cứu độ của Thiên Chúa. Cả láng giềng và thân thích đều nhận ra: “Chúa đã rộng lòng thương xót bà”, nên họ vui mừng. Ẩn sau đó là một mầu nhiệm lớn – khởi đầu sứ mạng của vị tiền hô dọn đường cho Đấng Cứu Thế.
2. Quyền năng Thiên Chúa vượt ngoài truyền thống
Lẽ thường, tên đứa trẻ sẽ được đặt theo tên cha. Nhưng Ê-li-sa-bét cương quyết: “Phải đặt tên cháu là Gio-an.” Và khi Da-ca-ri-a xác nhận điều ấy, mọi người sửng sốt. Thiên Chúa can thiệp vào những gì con người tưởng như sẵn có – để khởi sự một điều hoàn toàn mới. Gio-an không chỉ mang một cái tên “khác biệt”, mà cả cuộc đời ông là một tiếng nói kêu trong hoang địa, khác biệt và dọn đường cho Đấng Mêsia.
3. Sự vâng phục mang lại giải thoát và lời ngợi khen
Khi Da-ca-ri-a viết tên con là Gio-an, miệng ông được mở ra sau thời gian dài câm nín. Đây là hình ảnh tượng trưng cho sức mạnh của sự vâng phục. Khi con người thuận theo ý Thiên Chúa, ngay cả câm lặng cũng trở thành ngợi ca. Điều đó cũng dạy chúng ta: vâng phục không làm mất tự do, mà khai mở ơn giải thoát và phúc lành.
4. “Đứa trẻ này rồi ra sẽ thế nào đây?”
Câu hỏi của những người xung quanh gợi một hướng suy tư quan trọng: Mỗi người sinh ra đều mang một sứ mạng độc nhất. Có thể chúng ta không làm ngôn sứ như Gio-an, nhưng mỗi người đều được đặt tên bởi Thiên Chúa – và được mời gọi sống trọn sứ mạng riêng của mình. Hãy hỏi lại: “Đứa trẻ trong tôi – ơn gọi, tài năng, đức tin – rồi sẽ ra sao?”
5. Trưởng thành trong ẩn dật và vững mạnh trong tinh thần
Gio-an không lớn lên ở nơi xa hoa, mà trong hoang địa – nơi của thanh luyện, thinh lặng và chuẩn bị. Đó cũng là con đường tăng trưởng nội tâm mà người môn đệ cần học hỏi. Trong một thế giới ồn ào và dễ lạc hướng, hoang địa tâm hồn là nơi giúp ta lắng nghe Thiên Chúa và vững mạnh trong tinh thần.
Cầu nguyện
Lạy Chúa, cảm tạ Ngài vì đời con cũng được Ngài đặt tên, được Ngài yêu thương và gửi vào đời với một sứ mạng riêng biệt. Xin giúp con biết nhận ra và sống đúng vai trò của mình trong kế hoạch yêu thương của Ngài. Xin cho con can đảm như Gio-an, dám khác biệt để dọn đường cho Chúa giữa thế giới hôm nay. Amen.