✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca. (Lc 15,3-7)

3 Khi ấy, Đức Giê-su kể cho những người Pha-ri-sêu và các kinh sư dụ ngôn này : 4 “Người nào trong các ông có một trăm con chiên mà bị mất một con, lại không để chín mươi chín con kia ngoài đồng hoang, để đi tìm cho kỳ được con chiên bị mất ? 5 Tìm được rồi, người ấy mừng rỡ vác lên vai. 6 Về đến nhà, người ấy mời bạn bè, hàng xóm lại, và nói : ‘Xin chung vui với tôi, vì tôi đã tìm được con chiên của tôi, con chiên bị mất đó.’ 7 Vậy, tôi nói cho các ông hay : trên trời cũng thế, ai nấy sẽ vui mừng vì một người tội lỗi ăn năn sám hối, hơn là vì chín mươi chín người công chính không cần phải sám hối ăn năn.”
Suy niệm Tin Mừng theo Lc 15,3–7
Lạc mất không phải là kết thúc
Trong xã hội ngày nay, người ta dễ bỏ rơi những gì không hoàn hảo. Nhưng dụ ngôn Chúa Giê-su kể hôm nay lại nói điều ngược lại: một con chiên bị lạc vẫn đủ để khiến cả Thiên Đàng động lòng.
Không phải vì nó quý hơn số còn lại, mà vì trái tim người mục tử không yên lòng khi thấy mất mát.
Ngài không đợi chiên trở về, mà chủ động lên đường tìm kiếm nó.
Lời Chúa khơi lên hình ảnh một Thiên Chúa không ngừng đi tìm con người, ngay cả khi họ quay lưng lại với Ngài.
Một người – một con – một cuộc hành trình cứu độ
Dụ ngôn bắt đầu với hình ảnh rất cụ thể:
“Người nào trong các ông có một trăm con chiên, mà mất một con…”
Trong logic thông thường, mất một mà giữ được chín mươi chín là điều chấp nhận được. Nhưng đối với Thiên Chúa, mỗi linh hồn là độc nhất vô nhị, không thể thay thế.
Chúa không tính toán theo lợi nhuận – Người yêu từng con chiên bằng trọn con tim.
Hình ảnh mục tử để cả đàn ngoài đồng để đi tìm chiên lạc là biểu tượng của một tình yêu dám chấp nhận rủi ro vì người khác.
Một Thiên Chúa không đợi chúng ta trở về, mà chính Người bước đi để đưa ta trở lại.
Mừng rỡ vì một người tội lỗi hoán cải
Đỉnh điểm của dụ ngôn là sự vui mừng.
Người mục tử vác chiên trên vai, về đến nhà, gọi bạn bè đến để chung vui.
Điều này minh họa rằng:
Ăn năn sám hối không phải là nhục nhã, mà là niềm vui lớn lao.
Không chỉ niềm vui của người hoán cải, mà là niềm vui của Thiên Chúa và cả cộng đoàn.
Trên trời cũng thế – một tội nhân trở về là một “bản nhạc vỡ òa”, là một chiến thắng của lòng thương xót trên tội lỗi.
Hạnh phúc thật không ở chỗ không bao giờ lạc đường, mà là biết để mình được tìm thấy.
Chín mươi chín người công chính… nhưng chưa đủ
Một chi tiết đáng suy ngẫm:
“Trên trời vui mừng vì một người tội lỗi ăn năn hơn là vì chín mươi chín người công chính.”
Phải chăng Chúa không quý người công chính? Không phải vậy.
Chúa chỉ muốn nhấn mạnh rằng:
Tình yêu cứu độ luôn đi về phía người đang cần được cứu.
Đức công chính mà không có lòng thương xót dễ trở nên kiêu căng.
Người Pha-ri-sêu tự cho mình là công chính, nên không nhận ra mình cũng cần được cứu độ.
Sự thánh thiện đích thực là biết vui mừng khi người khác được cứu.
Cầu nguyện
Lạy Chúa Giê-su,
con đã có những lúc như con chiên lạc – bướng bỉnh, mỏi mệt, đi sai đường.
Cảm ơn Chúa vì Ngài không bỏ rơi con, mà luôn lên đường tìm kiếm.
Xin cho con biết hoán cải từng ngày,
để mỗi bước trở về là một bước vào vòng tay của Cha.
Xin cũng cho con biết mang trái tim mục tử – để kiên nhẫn, dịu dàng với anh chị em còn đang lạc lối.
Amen.